Trời 6h chiều đã tối mù trong khu vườn bình yên. Đang nằm nói chuyện trong nhà, mình thấy ở góc vườn như có tiếng người. Mình nói nhẹ với X.:
- T. tới rồi
Y như rằng, ở cánh cửa gỗ góc trái khu vườn, T. bế bé con chỉ mấy tháng tuổi bước vô. Sau lưng là chủ bảo vệ đang xách hộ T. một cái làn đựng đồ đạc em bé.
Mẹ con T. vào, căn nhà bắt đầu rộn rã tiếng cười đùa với bé con, tiếng bà mẹ trẻ xáo xác đi tìm nhang đuổi muỗi. Cô gái thanh xuân vừa nãy còn nằm ườn ra tám chuyện với mình giờ vào vai một mẹ bỉm đầy kinh nghiệm, đón lấy bé con từ T. để săn sóc…
Mình vừa trải qua, vừa nhấm nháp và “viết” ra trong đầu về khoảnh khắc đó như một điều thơ mộng nhất trần đời…
Mấy giây phút đó ngắn thôi. Giống như hàng triệu giây phút an vui khác mình trải qua trong đời. Và thường mình sẽ quên luôn, rồi nó trôi qua không tăm tích. Nhưng nếu đó là một khoảnh khắc buồn, ta sẽ nhớ rất lâu. Rồi hồi ức của ta chỉ còn lại những cột mốc buồn.

Bạn có như vậy không? Bạn có bao giờ ngồi nhấm nháp từng khoảnh khắc an vui, hay chỉ ghi nhớ và kể về nỗi buồn?
Thật không công bằng với niềm vui!
Hãy thử chơi trò chơi này nhé: miêu tả cặn kẽ khoảnh khắc bạn vừa trải qua trước khi cầm vào điện thoại và đọc post này của mình. Thử xem liệu đó có là một khoảnh khắc an vui không nhé?
Nếu thích, bạn có thể trải nghiệm level 2 của trò chơi này: Hãy đề nghị người cùng có mặt trong khoảnh khắc đó với bạn viết lời miêu tả cặn kẽ lại khoảnh khắc đó. Để xem 2 bạn cảm nhận giống nhau không nhé! Thường thì chúng ta sẽ có 2 câu chuyện hoàn toàn khác nhau với cùng một diễn biến, thú vị vô cùng đó 🥰
hầu như toàn bộ những gì mình từng viết ra và post lên blog mình để kể về những khoảnh khắc đều là những khoảnh khắc mà mình thấy dễ chịu. Ngay cả khi là chuyện đen đủi tệ hại, mình cũng sẽ kể về nó theo cái cách mà theo mình là vui vẻ và thú vị nhất có thể. Đơn giản là mình không muốn đọc blog của bất cứ ai mà trên đó chỉ toàn những cảm xúc tiêu cực, những suy nghĩ u ám, những sự bế tắc, nên mình cũng không muốn bất cứ ai đọc blog mình mà phải thấy những điều u ám tiêu cực. Đúng là cuộc đời không phải màu hồng, nhưng mình mù màu nên hồng xanh tím đỏ vàng đen tá lả mình mặc kệ. Có thể có nhiều chuyện hoàn toàn chẳng có gì vui để kể hết, nhưng nhìn lại một cái hóa ra nó cũng phải có gì đó thú vị.
Viết những dòng này mới nhớ, hồi mới đi làm, chị đồng nghiệp người Mỹ bảo mình là Tao ấn tượng với sự tưng tưng của mày. Sao mày lúc nào cũng tìm ra cái để đùa cợt hết vậy. Mình đáp ừ, tại đời nó như cứt rồi mày thấy không, thế nên càng phải vui chứ tội chi. Nếu cứ đứng mà khóc khóc, cứt sẽ càng loãng ra và mày càng chìm sâu trong đó, nên cười ha hả vào mới nở phổi, dễ nổi lên được.
Hehe, sorry vì cái comment hơi mất vệ sinh.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Haha bạn đã cho mình thêm một lý do để không thêm nước (mắt) vào cái đống đó :)))))))
Dù chuyện xảy ra có tệ đến mức nào thì khi viết ra nó cũng thành một câu chuyện kể nhẹ nhõm vô cùng. Có lẽ khi viết mình lướt qua nó chậm hơn thành ra nó vậy.
Hay thực tế là do tụi mình nhảm quá nên chuyện buồn gì giao mỉnh kể lại nó cũng nhảm đi nhiều 😆
ThíchĐã thích bởi 1 người