Những cuộc tình trong đời · Rong chơi

CHUYỆN TÌNH BHUTAN (P1)

Sân bay Paro nhỏ xíu, nhưng cái cầu thang dẫn xuống đất lại cho cảm giác trái ngược. Đứng đó, Minh thấy rõ cái lồng lộng phả vào da thịt. Cảm giác mình đang mơn man đâu đó Đà Lạt, nhưng hoang vu, xa xăm, huyền bí hơn. Cô đang có mặt ở Bhutan – đất nước hạnh phúc nhất thế giới.

Paro là sân bay duy nhất của Bhutan. Quốc gia này chưa thực sự “mở cửa” nên nhu cầu hàng không không nhiều. Việc du lịch Bhutan cũng không phổ biến do chính sách thị thực nghiêm ngặt. Đất nước này từng chỉ tiếp nhận trung bình 15 khách mỗi ngày để đảm bảo một trải nghiệm chất lượng cho du khách, mà không ảnh hưởng đến môi trường bản địa. Vì thế, mãi về sau này, giữa một thế giới rộng cửa giao thương, Bhutan vẫn bí ẩn với hầu hết nhân loại (thử nhân con số 15 người/ngày, lên đến 50 năm vẫn thấy một số lượng rất ít lượt người từng đến Bhutan).

Thời điểm Minh đến, con số giới hạn 15 người/ngày đã được nới lỏng. Chuyến bay của Minh được tổ chức bởi một doanh nghiệp du lịch Việt Nam hiếm hoi được Bhutan cấp phép. Mỗi tháng, công ty này có hai chuyến bay thẳng từ Tân Sơn Nhất – Paro với chừng 100 khách, đều là khách du lịch của công ty.

Minh qua cổng hải quan trước nhất. Bên ngoài cổng, cô chỉ thấy duy nhất một nữ du khách cùng đoàn. Mọi người đang còn làm thủ tục nhập cảnh. Minh đang dáo dác nhìn thì bị hút vào nụ cười của một anh chàng mặc quốc phục Bhutan đứng gần đó, tay cầm tấm biển ghi “Group 4”. Minh đóan đó chính là Sonam – người cô đang tìm. Đoàn du khách chia thành 10 group, với 10 hướng dẫn viên bản địa. Minh thuộc Group 4. Trước chuyến đi, cả nhóm đã có một group chat trên Messenger để trao đổi cùng hướng dẫn viên.

Lúc này, anh chàng cầm tấm biển nọ vẫn đang nhìn cô. Minh chợt lúng túng, không biết có gì đó trên người mình khiến người đàn ông này nhận ra cô thuộc nhóm 4. Đó là một người đàn ông vừa tầm nhưng rắn chắc. Anh vận một bộ quốc phục Minh đã quen thấy trên các clip du lịch Bhutan cô hay xem. Bộ Gho – tên của bộ quốc phục này – giống một tấm vải quấn đến đầu gối, trầm nặng với tông màu trắng nâu. Nhưng nó không giấu được nét trai trẻ và khoẻ mạnh của người đàn ông bản xứ đang hướng ánh nhìn về phía Minh.

Minh khá lúng túng. Cô vội quay sang vị du khách cùng đoàn, hỏi:

⁃ Chị thuộc nhóm nào ạ?

⁃ Nhóm 4! – người phụ nữ tầm 35 tuổi, vừa sửa lại chiếc ba lô, vừa nói.

⁃ Ô vậy cùng nhóm với em! Hình như hướng dẫn viên của mình đứng kia kìa chị!

Minh không dùng tay để chỉ mà chỉ quay người, dợm bước về hướng Sonam. Anh lại mỉm cười, tự nhiên như một vị chủ nhà điềm đạm và ấm áp. Người phụ nữ cũng vội bước theo Minh.

⁃ Xin chào, em ở nhóm 4 đúng không? – anh chàng hỏi bằng một thứ tiếng Anh khá chuẩn, giọng không quá hồ hởi nhưng vẫn nhiệt thành.

⁃ Vâng, cả hai người em ở nhóm 4! – Minh cố tình nhắc kèm người bạn đường.

⁃ Okay, nhóm mình còn 8 người nữa. Cùng đợi nhé!

Sân bay Paro thưa người nên ngay từ nơi này, Minh đã cảm nhận thấy không khí bản địa. Những bước chân đầu tiên tại sân bay này thật kỳ lạ. Minh từng đi nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ có cảm giác này. Xung quanh trong trẻo, thanh mát, dẫu mọi thứ màu sắc đều có tông đậm, hướng trầm. Mọi người đều chậm rãi, và có một vẻ gì đó chắc chắn, dù nơi Minh đang đứng lẽ ra phải thuộc hàng đông đúc và xô bồ bậc nhất ở đất nước này.

Minh cứ đứng đó, lặng lẽ ngắm nhìn cho đến khi được Sonam dắt ra xe. Lúc này, mọi người trong đoàn vẫn còn kẹt ở cổng hải quan. Sonam mở cửa chiếc xe trống trơn:

⁃ Nếu em mệt quá thì xuống cuối xe nằm nhé. Xe sẽ dư chỗ nên nằm thoải mái.

Anh nói rồi quay vào nhà chờ. Những giao tiếp vừa rồi bộc lộ rõ vẻ gần gũi, chân thật của Sonam. Anh ra dáng một hướng dẫn viên bản địa thứ thiệt: thân thiện, mộc mạc và ấm áp – nhưng lại cực kỳ chuyên nghiệp. Nhìn cách anh vừa nói chuyện ân cần, vừa lẹ làng đỡ lấy hành lý của mọi người cho lại một góc, người ta sẽ hiểu đẳng cấp của một hướng dẫn viên đích thực. Minh không còn thấy lại cái chăm chút riêng tư mà anh đã vô tình dành cho cô ban nãy, ngay lần đầu chạm mặt. Cô hiểu, đó chỉ là sự chuyên nghiệp của anh.

Lúc đó là buổi sáng. Những điểm đến trong ngày đầu tiên là những ngôi chùa quen thuộc với du khách khi đến Paro. Chùa ở Bhutan đẹp như tặng phẩm của thời gian. Đứng đó, người ta không cảm giác mình đang du lịch ở một không gian xa lạ, nhưng rất rõ rệt cảm giác đã lạc vào một điểm thời gian nào đó rất xa. Mọi thứ như đã hiện diện từ rất lâu. Thỉnh thoảng lại có một người Bhutan xuất hiện trong khuôn viên chùa như thể họ đã qua lại ở đó hàng thế kỷ.

Minh tham gia tour một mình, lại hướng nội nên cô không bắt cặp với ai. Hầu hết du khách đều tụm lại chụp ảnh, Minh tách ra để lang thang trong tĩnh lặng. Hẳn nhiên, chùa là đặc sản ở đất nước Phật giáo này. Nhưng điều quyến rũ Minh hơn cả chính là đất trời, là những mái nhà vô tình gặp trên đường, những người địa phương ngẫu nhiên được gặp ở mỗi điểm dừng chân. Không khí đường sá ở đây giống như thị trấn quê cô vào độ 10 năm trước. Còn nếu so với Sài Gòn, nó trông như đang ở một thế giới khác. Minh thưởng thức việc lang thang như cô đã từng trong mọi chuyến đi tập thể. Và khi đứng trước một bức tượng ở một góc xa của khuôn viên chùa, cô bất ngờ nghe giọng Sonam:

  • Em không thích chụp ảnh à?
  • À không, em bận nhìn rồi. – Minh trả lời rất nhanh, như chỉ đang lịch sự đáp lại một người vừa tình cờ gặp trên đường.

Bước chân của hai người tiếp tục rảo về một hướng. Nhưng lúc này, Minh bắt đầu phân vân về sự “ân cần chuyên nghiệp” của Sonam. Anh vẫn không có vẻ gì của một người “trốn việc”, nhưng rõ ràng không khí đang phủ lấy họ là không khí của một cặp đôi. Có điều gì đó rất riêng tư và chú tâm mà anh đang để lại ở riêng nơi này, trên con đường họ đang rảo bước cùng nhau.

Quay về nơi lưu trú vào cuối ngày, Minh thực sự choáng ngợp với không gian cổ kính và tinh xảo của khách sạn mà cả đoàn thuê ở. Đó là một khách sạn 5 sao khá đặc biệt mà cô đã được “quảng cáo” khá nhiều trước khi khởi hành. Vừa bước vào quầy lễ tân, người đã gặp lại núi đồi qua những bức tường kính. Từng ô kính được lắp đặt kỳ công như những mảnh vải trong suốt được may tay lên một chiếc áo đẹp, rồi cẩn thận viền ren.. Từ sảnh, nhìn qua cửa kính, là trập trùng đồi núi trong một ánh xanh rất lạ. Nó như màu của những đọt non đang bừng lên dưới nắng, cả một rừng màu đọt non, trong dáng dấp của những dáng cây đã già.

Minh là bậc thầy trong việc tận hưởng phòng riêng. Đó là kiểu tận hưởng từng nét sinh hoạt riêng tư với căn phòng. Từ việc bước qua cánh cửa, thả hành lý xuống, cẩn thận treo mấy chiếc quần áo dễ nhăn vào tủ, rồi thay bộ đồ đi đường bằng một chiếc áo mỏng…, rồi chìm vào phòng tắm. Từ đêm đầu tiên, cô bé được xếp ở chung phòng với Minh đã xin phép được ghép phòng với một nhóm họ hàng ở tầng khác. Minh tự do hoàn toàn.

Vừa nằm xuống giường, chưa kịp nghỉ lưng sau một cuộc tắm táp thư giãn, Minh chợt chột dạ khi thấy Sonam gửi lời mời kết bạn Facebook. Có lẽ Sonam tìm Minh trong nhóm chat Messenger của Group 4. Một cảm giác khoan khoái miên man trong Minh. Cô sửa người nằm cho thật thoải mái để tiếp tục suy nghĩ về sự kiện này. Nhưng khi vừa tìm được một tư thế thật thư giãn, Minh đã thấy Sonam gây chú ý bằng cách nhấn like rất nhiều post của cô. Và có tin nhắn đến trong messenger, từ Sonam.

(Còn nữa )


2 bình luận về “CHUYỆN TÌNH BHUTAN (P1)

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s