Ngày qua nhà mình

MỘT CHUYỆN NHẠY CẢM

Chiếc áo đầm này vừa khít, vải không co giãn nên khi mặc nó, mình phải cố gắng thì mới tự kéo hết dây kéo phía sau.

Thường thì mình không cố gắng. Mình thích nhờ chồng kéo áo. Sáng hôm ấy chuẩn bị đi Vũng Tàu, mình mặc áo thiệt lẹ, kéo dây kéo hết biên độ dễ chịu nhất của cánh tay, và chạy ra nhờ Tùng kéo nốt phần còn lại.

Đến lúc cả nhà bước vào thang máy, mình thấy có một người đàn ông đứng sẵn trong đó. Thêm nhà mình nữa là đủ 4 người, vừa khít quota sử dụng thang máy mùa này.

Tụi mình bước vào. Mình vừa quay mặt về phía cửa thang máy thì sực nhớ ra… cái lưng áo. Dây kéo vẫn đang kéo dở. Trời ơi nãy mình bước từ phòng ra gặp Cà Na cái sà vào cột tóc các kiểu cho nó, quên mất cái lưng áo, làm sao đây, cái lưng đang quay ngay vào mặt tiền người lạ. Mình khẽ xoay người nhè nhẹ sang hướng vuông góc, nhưng có vẻ không kịp nữa rồi. Kiểu gì mà người ta chẳng thấy rồi. Ôi huhu…

Chỉ khoảng 7 giây trôi qua cho tất cả những tranh đấu đó. Bỗng anh kia quay sang nói Tùng – lúc đó đang đứng ngang hàng với mình, cách nhau 1 em bé Cà Na:

  • Anh kéo áo cho cổ…

Tùng quay sang, nhìn thấy hiện trường và gật đầu cảm ơn ảnh. Mình cũng cười nhẹ. Và cơn xấu hổ như vừa chạm đỉnh rồi lướt qua theo chính cái giọng ôn tồn, tự nhiên mà chừng mực của anh hàng xóm đó.

Thang máy mở ra, ảnh nói: ủa nay tụi nhỏ đi học rồi hả?

Tùng bảo không, cả nhà đang đi chơi.

Hai người đàn ông thân thiện, vui vẻ và… thân thiết kỳ lạ sau chi tiết đầy sự cố đó, và những giao tiếp sau đó.

Lúc lên xe, tụi mình mới giao tiếp riêng với nhau. Hai đứa kiểu vừa gặp lại nhau sau bể dâu. Mình nhún vai cười. Lão Tùng phì cười:

  • Anh đó tự nhiên quá. Mình nể luôn đó!

Mình cũng nể. Tùng bảo tình huống đó khó đỡ thật: với chừng đó con người, chừng đó mối quan hệ, và cả vị trí của từng người. Tất cả đều nhạy cảm thấy bà!

  • Nhưng quan trọng là ảnh phản ứng nhanh quá. Mình nghĩ chừng đó thời gian còn chưa đủ để người ta định thần xem có nhắc hay không, nhạy cảm quá mà! – Tùng nói

Đúng vậy. Mình cũng từng đứng vào vị trí của ảnh một vài lần, dù không nhạy cảm bằng, nhưng những lúc đó mình đều bị phân vân xem có nên nhắc không. Vì nhắc thì mình sẽ chứng kiến người ta sẽ bị quê với mình và những người đang đứng gần đó (dù không quen biết). Dù cuối cùng mình đều chọn nhắc, nhưng luôn bị phân vân trước đó và nhắc xong vẫn thấy rất gợn trong lòng.

Nhưng sau cử chỉ tử tế, lịch thiệp và nhẹ nhàng của anh hàng xóm kia, mình chốt hạ là luôn luôn nên nhắc. Và quan trọng hơn, ảnh đã khai sáng cho tụi mình là một lời nhắc nhạy cảm như thế lại có thể nhẹ nhõm, chân thành và tinh tế đến thế. Nó không chỉ không khiến đối phương quê độ, mà còn khiến chừng đó con người thấy ấm áp, thân thiết vô cùng… Lúc nhìn hai người đàn ông trong cuộc trao đổi chóng vánh đó, mình thấy như một người là chồng, còn người kia là anh trai mình vậy.

Chuyện quê òm vậy đó mà cũng đem lên blog kể, là vì nó có một tinh thần đáng yêu cần được lan truyền đó mọi người. Thôi tui xăm mình chịu quê thim một lần nữa để chia sẻ thông điệp này nha 😅

2 bình luận về “MỘT CHUYỆN NHẠY CẢM

  1. Công nhận có đàn ông this đàn ông that chị ha ^^ Có người chọn im lặng, có người sẽ chọn nói với chị, nhưng ảnh chọn nói với chồng chị chắc là hiếm à nghen. Dễ thương ghê
    Cơ mà sao dáng chị đẹp dữ vậy trờiiiiii

    Thích

Bình luận về bài viết này