Trên đường núi quanh co mà thoáng đãng của Bảo Lộc, mình chỉ nghĩ đến cây cỏ và những tài sản núi đồi. Chợt mình hỏi: ⁃ Anh, vàng dưới đất người ta khai thác lên là nó nguyên chất lẫn trong cát hay sao? ⁃ Không, nó là quặng vàng thôi. Lẫn nhiều tạp… Đọc tiếp Kho báu của đồi
Chuyên mục: Những người quanh Trâm
Sẵn sàng bên nhau
Cuộc sống hôn nhân của mình đơn giản. Hầu như không có mâu thuẫn gì. Mình muốn gì làm nấy. Chồng mình muốn gì làm nấy. Bạn bè không bao giờ nghe tụi mình than phiền về nhau. Nếu có cũng chỉ là những chuyện kể để phân tích triết lý gì đó hoặc những… Đọc tiếp Sẵn sàng bên nhau
Yesterday once more
Vào tòa soạn thật sớm vào sáng Chủ Nhật. Ghé lại Thị xã cà phê, rồi bị chồng đuổi lên văn phòng “để anh cà phê một mình chút”. Mình quày quả đi lên. Văn phòng hiếm khi trống trơn thế này. Không phải do cuối tuần. Mà là do COVID. Nếu không bắt buộc… Đọc tiếp Yesterday once more
190620
Lúc chia tay nhau ở vỉa hè rộng đối diện bến Bạch Đằng, các chị vội vã hỏi: em bắt taxi chưa? Mình lặng lẽ đứng ngó chừng xe cho A. Cho đến khi chiếc xe gần đến. Chị M. lại hỏi: Trâm có xe chưa? Mình nói: Giờ em đi bộ qua Nguyễn Huệ,… Đọc tiếp 190620
Sài Gòn vẫn đẹp mê mải…
Những ngày biến mất khỏi blog này, mình đã có 3 ngày nghỉ dưỡng ở Long Hải với những người yêu thương. Sài Gòn vẫn đẹp mê mải. Về Sài Gòn cái là mình viêm họng. Đã lâu rồi không bị ốm vặt nên mình hơi chới với khi cơn viêm họng cứ càng lúc… Đọc tiếp Sài Gòn vẫn đẹp mê mải…
Cùng lắm là sắp xếp lại đời mình thôi em…
Lớp yoga sớm còn khá vắng. Tập yoga vào buổi sớm trong một lớp học ngay trong chung cư khiến mình không có cảm giác mình đang làm gì đó mới. Không có cảm giác mình đang theo học. Chỉ thấy, nó như một chi tiết hay ho đời thường mà mình vừa có dịp khám phá. Giống như một buổi sớm mai phát hiện cây hồng vừa đâm một cành mới. Và cứ thế, mỗi buổi sáng sau đó mình hứng thú dõi theo cành hồng con con nọ như một việc làm của ngày.
250520
Đến tầng 16, người phụ nữ cuối cùng ra khỏi thang, anh hàng xóm tầng 18 lại lịch sự hỏi: “em đến tầng mấy”. Mình nói: “dạ tầng 8 mà em quên bấm”. Tay mình vẫn cầm điện thoại. Màn hình vẫn sáng lên những dòng tin của D. Lúc thang máy dừng ở tầng 18, người đàn ông hàng xóm đưa tay nhấn tầng 8 rồi mới bước ra. Đó là một người có bề ngoài cao ráo, lịch thiệp, mặt khuất sau chiếc khẩu trang (hoặc do mình không nhìn mặt nên nghĩ vậy). Đó là người có thể mình sẽ không bao giờ gặp lại. Hàng xóm ở cái chung cư thành phố này, có bao nhiêu xác xuất để gặp lại nhau khi đoạn đường chung chỉ là chiếc thang máy?
MỘT MÌNH
Nếu hỏi mình điều gì khiến người ta an nhiên, hạnh phúc, mình sẽ nói ngay: đó là khả năng một mình. Biết một mình - nghĩa là không phụ thuộc niềm vui vào ai cả. Nghĩa là bạn có thế giới riêng và tự an lạc, tự chữa lành, tự sáng tạo và cảm… Đọc tiếp MỘT MÌNH
Cây kem Hoàng Gia và đôi dép đứt
Ông bán kem mỗi lần đi ngang xóm lại cầm cái chuông treo trước cổ xe, lắc lấy lắc để. Lắc xong hình như chưa đủ... ác, ổng còn gân cổ rao: kem đây kem đê ê ê ê! Đổi dép, rổ, nhôm nhựa đê ê ê ê!!! Trong nhà, bọn trẻ cuống cuồng. Hồi đó mỗi que kem đá 200 đồng. Kem chuyên dùng để... mút, mút một hồi còn nguyên que đá, rồi cứ thế mút đến khi chỉ còn cái lõi que tre. Vậy chớ, tụi nhỏ làm gì có tiền ăn miết. Ngành kem đá Việt Nam bèn nghĩ ra chiêu trò kích cầu, các salesman thay đổi hình thức thanh toán: không cần tiền mặt, con nít chỉ cần lấy bất kỳ món nhôm nhựa ve chai nào đó, đổi lấy kem theo thời giá.
Mắc tuổi trẻ lại nơi tiệm sách cô Thuật
Tiệm Cô Thuật ở gần ngã ba Nam Phước, bán kính thưa các loại văn phòng phẩm. Hồi nhỏ, mỗi năm mình sẽ được vô tiệm Cô Thuật lần để mua sách giáo khoa. Nhà có điều kiện (so với vùng quê nghèo) và ba mẹ chịu khó một tí thì trẻ con mới được… Đọc tiếp Mắc tuổi trẻ lại nơi tiệm sách cô Thuật