Từ lúc lục đục đóng gói những món đồ hay dùng để chất lên xe, mình đã thấy bà Lài qua đứng ngó chừng. Bà Lài là cô hàng xóm thần thánh đã xuất hiện trong đời mình từ khi mình mới sinh ra. Tất cả những hành lý quan trọng nhất đã xếp gọn… Đọc tiếp QN-SG: VIẾT TRÊN ĐƯỜNG ĐI
Chuyên mục: Rong chơi
B’lao (2)
B’lao (2) Mở camera coi Cà Na, thấy con đang nằm ngủ phơi tay. Bà ngoại nằm lướt điện thoại bên cạnh. Phải rồi, giờ này ở Sài Gòn vẫn còn sớm lắm, chưa đến giờ ngủ của ngoại. Nhưng ở chỗ mình, đêm đã chìm sâu. 5g chiều, tụi mình nhận lời ăn tối… Đọc tiếp B’lao (2)
B’lao (1)
Mình qua khỏi đèo khi trời vừa trưa. Một giấc mưa trưa ẩm ướt vừa lướt qua phố núi, chỉ còn để lại hơi mát và sự tinh khôi. Gà gáy trưa vang khắp từ đâu đó mấy con hẻm bên đại lộ. Trên Quốc Lộ 20, thỉnh thoảng vẫn có xe chạy về hướng… Đọc tiếp B’lao (1)
Kho báu của đồi
Trên đường núi quanh co mà thoáng đãng của Bảo Lộc, mình chỉ nghĩ đến cây cỏ và những tài sản núi đồi. Chợt mình hỏi: ⁃ Anh, vàng dưới đất người ta khai thác lên là nó nguyên chất lẫn trong cát hay sao? ⁃ Không, nó là quặng vàng thôi. Lẫn nhiều tạp… Đọc tiếp Kho báu của đồi
Sài Gòn vẫn đẹp mê mải…
Những ngày biến mất khỏi blog này, mình đã có 3 ngày nghỉ dưỡng ở Long Hải với những người yêu thương. Sài Gòn vẫn đẹp mê mải. Về Sài Gòn cái là mình viêm họng. Đã lâu rồi không bị ốm vặt nên mình hơi chới với khi cơn viêm họng cứ càng lúc… Đọc tiếp Sài Gòn vẫn đẹp mê mải…
Chợ Sedo và chăn chiếu rũ mềm
Dung chỉ, quán bánh canh nằm trong chợ Sedo, bán bánh canh bột lọc, kèm chả cá với cái trứng cút. 5k/tô. Tô bánh canh nghe nó tả y chang bánh canh trong truyền thuyết mà quá lâu rồi mình không được ăn. Lại chỉ có 5 ngàn đồng, người ta làm kiểu gì mà… Đọc tiếp Chợ Sedo và chăn chiếu rũ mềm
Đà Lạt vẫn còn đó…
Cảm ơn Đà Lạt trong những ngày bình thường và tuyệt vời nhất. Mình vẫn làm việc, vẫn ngủ nướng hoặc dậy sớm bất thình lình, vẫn lang thang tìm nơi vắng vẻ rồi tự sướng là “thích quá thanh bình quá” (giống như ở SG vậy). Vẫn âm mưu mua một vựa trái cây… Đọc tiếp Đà Lạt vẫn còn đó…