Chợt thấy cả người nhẹ bẫng khi treo cái chổi vào góc nhà. Đã đến giờ skincare và lên giường ôm 2 thứ êm ái nhứt đời.
Mấy ngày làm CEO gia đình, mình giữ thói quen quét nhà sạch bóng trước khi đi ngủ. Quy trình là xếp chén vào máy, lau bếp, bỏ đồ từ máy giặt qua máy sấy, và quét nhà.
Sáng mình dậy sớm hơn hai cha con, thả con rô bốt lau nhà ra, và bắt đầu làm đồ ăn sáng.
Nguyên ngày hôm nay mình bỏ cái máy tính qua một bên, chỉ làm việc nhà, thấy người nhẹ nhàng hẳn. Nhà mình khá nhiều việc vì có nuôi 4 con chó, 7 con gà và một đàn… cây xanh cần chăm bón. Nhà có vật nuôi không bận chuyện cho ăn, mà sấp mặt với vụ dọn dẹp cho tụi nó. Ngày chủ nhật lại là ngày mình chuẩn bị nguyên liệu cho cả tuần. Mình làm sẵn một số loại nước dùng để những ngày sắp tới có thể lôi ra bất kỳ lúc nào để làm một món nhanh gọn lẹ. Sa tế cũng làm sẵn. Hành phi sẵn. Nước mắm tỏi ớt cũng làm hẳn một hũ bỏ tủ lạnh. Nhà mình hay ăn món cuốn nên cần sẵn nước mắm. Người Quảng lại mắc nợ với bánh tráng nướng nên nhà lúc nào cũng phải sẵn. Tụi mình chỉ mua đúng một loại bánh tráng sống ngon thần sầu của cô hàng bánh đầu ngõ. Chủ nhật là ngày mình nướng cả chục bánh. Rồi có tuần mình còn làm sẵn một hũ muối ớt xanh 20 nguyên liệu (20 là con số ông Tùng tự phán khi thấy mình dùng quá nhiều nguyên liệu cho một món muối), để sẵn trong tủ lạnh phòng khi ông Tùng thích ăn đồ nướng…
Sự bận bịu làm mình phải sắp xếp và chú tâm làm tuần tự từ việc này sang việc khác. Thế nên đến cuối ngày lại thấy đầu óc nhẹ bẫng cứ như đã thiền suốt một ngày trời.
Trưa nay đang loay hoay ngoài bếp thì nghe chó sủa ngay bên hông nhà. Mình chạy ra thì thấy chị Nga hàng xóm đang tần ngần đứng đó. Chị biết mình sẽ chạy ra ngay lối này nên bình tĩnh đứng cười giữa bầy chó. Chị cầm một bịch trứng gà và một hũ bánh flan, nói:
- Trứng gà chị cho Cà Na này, còn đây là bánh flan anh Bo làm đó, Cà Na ăn liền đi nha!
Anh Bo là con trai lớn của chị. Bo học chừng lớp 8 nhưng đã biết nấu ăn. Thằng bé đẹp trai và ngoan thấy thương. Nhà chị Nga có 3 đứa trẻ, ở ngay sát sau vườn nhà mình. Từ lúc mình dò dẫm lên đây, chị đã vào vai một hàng xóm hiền khô, tốt bụng. Rồi khi mình lên đây ở, lại thấy chị chiều chiều dắt con thả dốc, vòng qua trước cổng để vào chơi nhà mình. Những sớm hôm cần đem đồ sang cho hoặc nhờ đỡ gì đó, chị mới đi cửa sau – một lối đi Tùng trổ sẵn khi làm hàng rào để thông với vườn nhà chị.
Cà Na thấy mẹ cầm hũ bánh flan thì hớn hở đòi ăn. Nàng ăn gọn ghẽ, một loáng là xong. Bữa trưa của nàng phải dời lại thêm nửa tiếng.
Ở đây, bữa cơm của tụi mình thỉnh thoảng có thêm một món ăn, hay thêm một thành viên đến từ hàng xóm. Sáng nay mình đang nấu thì có anh hàng xóm gọi điện mời đi ăn sáng. Tùng khoe, vợ em đang nấu bún chay và mời anh ăn cùng. Thế là nhà có thêm người.
Ăn sáng xong, mình pha cho anh hàng xóm một ly bạc sỉu. Anh không uống được nhiều cà phê nên cần một loại nước uống nhẹ đô hơn để ngồi cùng bàn cà phê với vợ chồng mình.
Buổi sáng cuối tuần êm ả thế, hai người đàn ông ngồi đàm đạo trên phòng khách, mình ở dưới bếp dọn dẹp và thỉnh thoảng chạy lên uống một ngụm cà phê. Em Cà Na vui vẻ quấn chân khách. Anh hàng xóm làm chủ thầu xây dựng nên hợp cạ với ông Tùng, nói hoài không hết chuyện… Mình quá yêu những căn nhà có phòng khách và bếp thông nhau như vầy, để cả nhà có thể thấy nhau ngay cả khi mỗi người đang làm một việc khác…
Rồi chẳng biết nghĩ gì, đến cuối buổi sáng tiễn khách về xong thì ông Tùng xuống xoa xoa vai vợ, nói:
- Nói chớ dễ gì có một người phụ nữ lục đục dưới bếp nhà mình, nấu cơm cho mình ăn hè?
Mình nghe một lời nói đầy thiệt lòng và có… màu giác ngộ, bèn nói:
- Anh có biết trong tiếng Trung, chữ An là chữ tượng hình hình ảnh một người phụ nữ dưới một mái nhà không? Có một người phụ nữ dưới một mái nhà là AN đó!
Thường thì tới đó ông Tùng sẽ lật kèo, troll mình gì đó. Nhưng chắc sáng nay hơi mệt đầu nên không troll, chỉ gật đầu vỗ vỗ vai vợ làm như biết ơn lắm.
Nhưng ông Tùng đâu có biết lúc đó mình đã bắt đầu nghĩ, có một người đàn ông dưới một mái nhà cũng thiệt An. Có một em bé dưới một mái nhà thì thật an vui và ngọt ngào. Có một người già dưới một mái nhà thì càng An hơn nữa. Từng con người, từng sự hiện diện sao mà quá chừng quý giá đi!
